Tôi lớn lên trong một ngôi nhà lá, nằm
giữa cánh đồng ấp Long Hợi, xã Long Hưng, huyện Châu Thành, tỉnh An
Giang. Nhà tôi ở giữa đồng, ngó bên này là lúa, bên kia cũng lúa, lúa
xanh hút mắt, thẳm đến chân trời. Ba bỏ má đi từ lúc tôi chưa biết gì,
hai đứa em còn khóc cười ngơ ngác. Cảnh nhà khó quá, tôi xin má nghỉ
học, nhường phần cho thằng em mới lên lớp 6. Má tính đi, tính lại một
hồi, rồi biểu: “Thôi, bây đi học tiếp đi! Bây học tới lớp 9 rồi, thành
tài cũng ngắn hơn thằng Ba vài năm”. Tôi lên thành phố, cũng chưa bớt
dãi dầu. Cái mùng má gói theo lúc đi, tôi chưa bao giờ dám mắc lên, bởi
không thể đếm hết bao nhiêu mảnh vá, bao nhiêu màu vải. Thằng thanh niên
nào ở tuổi đó mà không sĩ diện.
Tôi thiếu ăn, người ốm nhách, bạn bè gọi
chết tên là Linh “ống hút”. Tôi để dành tiền mua cái ống bơm, làm nghề
bơm xe đạp dạo. Nhiều khi 1 – 2 ngày chưa có cơm ăn, có lúc, tôi nghĩ
hay là đi ăn trộm. Tôi thấy quầy bánh tét ngang đường rất ngon, tôi định
nhắm mắt giật ăn thì chợt nhớ, quê mình, mẹ còn đó, nếu lỡ ai bắt được
thì sao… nên tôi tiếp tục uống nước trừ cơm.
Dưa ngọt thì cuống đắng, cho đến bây
giờ, tôi vững vàng trước những thành công mình gặt hái được, âu cũng là
nhờ bao đắng cay đã trải.
XUÂN TIẾN (Thực hiện)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét