Bố mẹ tôi là cán bộ ngành sinh học thực
nghiệm. Ngày đất nước thống nhất, do phân viện ở miền Nam thiếu người
nên bố tôi được điều động vào. Một năm sau, mẹ tôi cũng được chuyển công
tác vào cùng bố, gia đình tôi nhờ đó mà sum họp.
Tôi vốn nghịch như con trai. Hồi còn ở
khu tập thể tại Hà Nội, do mê phim trinh thám, hình sự Trên từng cây số
có anh chàng Đianốp đẹp trai nên tôi hay lấy áo vest của bố mặc, rồi
kiếm thêm bất cứ vật gì thon thon, dài dài, nhét vô túi làm súng, đầu
têu một đám con nít bày lắm trò tinh quái, nghịch ngợm. Mọi người trong
khu tập thể thường gọi tôi là “xác cô hồn cậu” do chịu không thấu mấy
trò quậy của tôi. Nói vậy, chớ nhờ lành tính lại hay tếu táo nên ai cũng
thương tôi.
Vô Sài Gòn, nhà ở gần rạp hát Cao Hồng
Hưng nên tôi thường có dịp đi coi cải lương. Lần đầu tiên, coi ngay vở
cô Thanh Nga đóng, tôi đâm mê tít cô. Tuồng nào cô đóng tôi cũng ráng
nhịn tiền ăn sáng, lén bố mẹ mua vé đi coi, khi thì đi với nhỏ bạn cũng
mê cô Thanh Nga chẳng kém, khi thì đi một mình. Hai đứa mê cô tới nỗi
hay giành nhau chí chóe, “cô Nga của tao chứ không phải cô Nga của mày”.
Sau này, học ở trường sân khấu, Quốc
Thảo biết tôi mê cô Nga cũng hay đem ra chọc lắm, thiếu điều muốn đánh
nhau và không thèm diễn tiểu phẩm của nhau…
XUÂN TIẾN (Thực hiện)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét