Là con út trong gia đình bố mẹ là công
chức Nhà nước ở TP. Việt Trì (Phú Thọ), tôi thực sự được sống trong
những tháng năm tuổi thơ bình yên. Giai đoạn giao thời giữa bao cấp và
mở cửa khiến cuộc sống của mọi người không quá khó khăn nhưng cũng không
đến mức xô bồ, thực dụng như bây giờ. Tôi vẫn nhớ như in những tháng
ngày tuổi thơ, mùa Hè, mấy anh chị em nằm võng kẽo kẹt, ngủ trưa. Lúc
ấy, mẹ tôi đã đặt nồi chè đỗ đen trên bếp. Khi đàn con thức dậy, nồi chè
đã chín và mẹ đang chia chè vào cốc. Nhà đông con, mẹ phải chia đều,
bằng cách đếm… từng hạt đỗ. Riêng tôi là út nên vẫn được mẹ ưu tiên cho
thêm mười mấy hạt và một cái nháy mắt.
Rồi những lần anh chị em đứng xếp hàng
chờ mẹ đi chợ về, chia quà. Những quả na, quả thị, quả vải… là những
niềm vui tuổi thơ khôn tả. Ngày trước, trẻ con không có nhiều đồ chơi
công nghệ như bây giờ nhưng thời ấy, chúng tôi có rất nhiều sáng kiến,
tự tạo ra đồ chơi cho mình. Những hột quả vải đen nhánh, sau khi ngâm
nước cho hết nhựa, được cắm vào đầu một chiếc que ngắn, thế là thành
những con quay, quay tít mù, mang ra đấu với nhau xôm tụ. Rồi những ngày
mùa Đông, rất lạnh, bọn trẻ chúng tôi lấy những nhành cây vông vang khô
cho vào ống bơ, châm lửa và những ống bơ vông vang ấy sẽ “sưởi ấm mùa
Đông”. Và cả những mùa hoa Xoan rụng, khi những chú chim chào mào gọi
nhau về làm tổ, ríu rít… luôn in sâu trong lòng… Tất cả những kỷ niệm
tuổi thơ đã trở thành ký ức, thành máu thịt, thành điểm tựa tinh thần để
những người như tôi luôn cảm thấy cuộc sống này thực sự tươi đẹp.
XUÂN TIẾN (Thực hiện)

0 nhận xét:
Đăng nhận xét